Thỉnh thoảng đi ngang qua những bãi
chơi diều ở ngoại ô, nhìn những con diều đầy màu sắc và kiểu dáng được bán sẵn,
đua nhau bay lượn trên bầu trời, tôi thoáng nghĩ “diều thành phố khác nhiều so
với diều ở quê mình hồi nhỏ”.
Cây bằng cái kim, lá bằng cái quạt
Cây cao cao ngất, cao quá đỉnh ngàn
Thả diều vốn là món chơi không thể
thiếu của trẻ nông thôn, khi mà xung quanh chỉ sẵn một khoảng trời rộng mênh
mông của những cánh đồng bạt ngàn gió. Mỗi năm chỉ có một dịp thả diều đẹp nhất
kéo dài chừng một tháng, lúc đó gió thổi đều đều, trời không mưa, vụ lúa đã
xong, đồng thời cũng sắp nghỉ hè.
Vào mùa diều, mấy hàng tạp hóa bán
dây cước trắng, dây nhựa các loại đủ màu sắc. Dây nhựa được chọn nhiều nhất là
loại dây gồm ba hoặc nhiều cọng nhựa nhỏ hơn bện lại với nhau. Những ai chơi diều
thường dùng lon sữa bò, ống tre, một khúc gỗ (hay củi) tròn nào đó đi mua dây.
Chất liệu làm diều khá đơn giản: giấy
và nan tre. Nan tre được vót tròn khéo bằng ruột viết Bíc hoặc to hơn (tùy theo
diều to hay nhỏ). Giấy thì giấy tập học sinh hay là giấy báo. Có người thay vì
dùng giấy thì dùng ni-lon. Ni-lon thì khó làm diều hơn là giấy vì phải biết
cách kết dính nan với ni-lon. Điều quan trọng nhất khi làm diều là phải uốn các
nan thật cân đối để giữ thăng bằng khi đón gió.
Thả diều cũng là một kỹ năng cần phải
rèn luyện. Nó mang tính trò chơi và thể thao cho nên cần có sự nhạy cảm đặc biệt
qua việc cầm sợi dây và cảm nhận độ căng và độ xoắn của sợi dây. Đầu tiên là nhấp
cho con diều nó bọc gió để nó từ từ vút lên cao. Nhấp diều có nhiều cách. Cách
thông thường là cầm diều chạy lấy đà rồi thả dây ra từ từ để cho diều bọc gió
lên cao. Trong lúc thả dây phải cảm nhận sự căng của dây mà thả dây ra nhanh
hay chậm. Nhờ lấy chạy đà để bọc gió cho nên con diều mau bay lên và cũng mau
đâm đầu xuống đất nếu mất thăng bằng. Cách thứ hai là đặt con diều xuống đất rồi
đi cách xa mũi nó khoảng 20-30 mét. Đợi gió nhẹ thổi đến rồi giật giây và nhấp
nhấp lên xuống để cho nó bọc gió bay lên cao. Khi nó bay lên cao khoảng 40-50
mét rồi phải nhấp nhẹ để giữ thăng bằng và thả dây ra từ từ để nó bay lên cao
nhất.
Ra ngoài đồng thì nhìn đâu cũng thấy
diều. Xa gần đều có diều. Diều phấp phới bởi những đuôi dài khắp chân trời và
trên đầu. Thỉnh thoảng có những chiếc diều nơi khác thả cao lên và đúng ở trên
đầu là nhìn đã nhất vì nó bay ra sao, lượn ra sao, ổn định ra sao... đều thấy
rõ hết.
Ngoài việc cho diều bay lên cao,
còn có những trò chơi nhẹ nhàn đến mạnh bạo xung quanh việc thả diều. Hay nhất
là gắn sáo vào con diều để lợi dụng gió thổi nghe du dương vui tai. Thường diều
có sáo thì thả thấp hơn để còn nghe tiếng sáo. Trò chơi khác là khi diều đã ổn
định trên cao thì dùng những dải giấy nhỏ bề ngang khoảng 2-4 cm và dài khoảng
10-15 cm. Dùng chúng làm thành hình vòng bao quanh sợi đây và sức gió hút các
vòng tròn đó lên cao và cao gần con diều. Khi sợi dây mang nhiều vòng tròn đó
thì nó nặng và chùng xuống nhiều hơn vào con diều thấp hơn và xa hơn. Cái vui
là nhìn từng vòng tròn bị gió hút lên theo sợi dây khi nhanh khi chậm. Trò chơi
mạo hiểm hơn là cho con diều lượn qua lượn lại trên bầu trời. Những ai có máu
tinh nghịch đều thích làm như vậy. Có người khéo làm cho con diều lượn hình số
tám nằm ngang. Bạo lực hơn là đấu diều nhau. Hai con diều cố gắng đâm vào nhau
cho đến khi rách. Nếu đâm không khéo thì hai sợi dây diều xoắn lại với nhau và
cả hai con diều đâm đầu xuống đất.
Chuyển về thành phố sống khi còn
khá nhỏ, ký ức tuổi thơ của tôi không còn những cánh đồng ngát gió mà bị chen lẫn
bởi nhiều căn nhà cao tầng, nhiều con đường chật hẹp và những dòng người đông
đúc ngược xuôi. Thế nhưng, cảm giác về một bữa tiệc diều lộng lẫy thì khó có thể
nào quên.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét